Lấy Công hay Thủ làm Trọng?

Trong Kungfu nói chung, khi đạt một trình độ nào đó cho dù cao hay thấp thì trong suốt quá trình tập luyện và ứng dụng người ta đều mong muốn đạt được hiệu quả trong Công, Thủ, Phản, Biến. Vậy yếu lý của vấn đề này là gì?
  Hiểu một cách đơn giản ở đây Công là sự tấn công, cách thức, áp đặt vv..đến đối thủ mà chưa xét tới công là công pháp, khí lực,...Thủ là từ ngữ chỉ sự phòng thủ. Phản là phá hay làm ngược lại ý định, hành động của đối thủ. Biến là sự chuyển đổi, linh hoạt trong từng cách thức hay thời điểm sử dụng hành động, ý nghĩ của mình. Thường thì Công-Thủ-Phản dễ luyện thành hơn. Biến là một bậc cao hơn và khó đạt hơn trong võ thuật...thậm chí đây còn là một mỹ từ để khoe tuổi nghề trong cuộc.
   Một đệ tử Vịnh Xuân Quyền ở giai đoạn đầu của Vịnh Xuân luôn tập luyện bó hẹp trong khuôn hình và động tác, thế tấn cố định hoặc ít khi xoay chuyển. Rõ ràng thủ pháp là trọng yếu để luyện tập ở đây. Tập thủ pháp trước trong thế tấn Kiềm Dương đã là sự bức bách, o ép...để môn sinh phát huy cao nhất nội lực, năng khiếu, phản xạ, sự ứng dụng của đôi tay khi bị dồn ép trong đường cùng. Một khởi đầu cho việc "tâm ứng thủ", như vậy có thể nói lấy thủ "bù" công ở giai đoạn này là thích hợp. Vậy Thủ-Công-Phản-Biến có hợp lý chăng? hay còn phải đảo thứ tự các chữ này? Câu trả lời của các bậc sự phụ thường rằng hãy cứ tập luyện đi rồi sẽ vỡ ra vấn đề, lúc đó đặt câu hỏi vẫn chưa muộn. Đó là lý do thủ pháp bắt buộc phải luyện tập trước tiên, thời gian tập có thể lâu dài khiến nhiều người cho rằng Vịnh Xuân Quyền chỉ có "đôi tay đáng nể" mà không có sự linh hoạt trong Bộ Mã và Cước pháp khi tập luyện hoặc chiến đấu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét